Con là Cao Văn Vinh, sinh viên năm 2 của Trường Đại học Y dược Cần Thơ ngành Y đa khoa. Cũng lâu lắm rồi con mới viết thư hỏi cho các cô chú, cô chú dạo này khỏe không ạ? Công việc có tốt không ạ? Tình hình dịch bệnh như vầy, con cũng rất lo lắng. Năm nay đúng là năm có nhiều điều khiến chúng ta phải lo lắng. Tình hình dịch bệnh ngày càng khó lường, đi đâu cũng thấy nguy hiểm, không biết cô chú bên đó có được an toàn không ạ? Còn bên đây, con cứ thấy lo lắng nhiều quá. Thật sự là lâu lắm rồi con mới ngồi tâm sự với cô chú, lịch học năm nay lại dày thêm rồi, thực tập cũng nhiều hơn rồi, bộn bề cuộc sống sinh viên lại tăng thêm rồi. Ngày nào cũng vậy, con phải học từ 7h tới 11h trưa rồi 13h tới 17h, hihi. Có lẽ riết cũng thấy quen dần rồi ạ, giữa tâm dịch như này mà trường con vẫn cho đi học, ba mẹ con thì sợ xui rủi con lại bị bệnh nên ngày nào cũng gọi hỏi là trường có cho nghỉ chưa, con cũng sợ ba mẹ con lo lắng lắm nhưng biết sao giờ, trường cho học thì phải học thôi ạ. Bữa con mới về nhà, rồi bà ngoại con phát bệnh lên rồi mất, cũng gần một tháng rồi, con thấy mình vô dụng quá, hồi đó ngoại con cứ nói quài: "Không biết, ngoại sống nổi tới lúc con ra trường hông nữa", mới nghe đó mà giờ thì mãi mãi cũng không bao giờ nghe được vậy rồi. Cuộc đời cũng như những con sóng vỗ ngoài khơi xa, có mấy con đến được bờ đâu chứ, nó cứ tạo rồi tan như chính cái cách nó hình thành, có người mới thấy đó rồi lại rời xa mãi mãi không một lời từ tạ, thấy sao con bất hiếu quá, con chưa phụng dưỡng ngoại được ngày nào để rồi đây chỉ còn lại hai hàng nước mắt rưng rưng, mà sao hôm nay con thấy con nhớ ngoại con đến lạ thường, bởi người ta có câu: "Ngó lên nuộc lạt mái nhà/Bao nhiêu nuộc lạt nhớ ông bà bấy nhiêu" quả không sai. Có lẽ, con thấy sinh ly tử biệt là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời này, con cũng sẽ chẳng bao giờ nghe được tiếng "Ơi" của ngoại mỗi khi con ríu rít gọi từ sân nhà nữa, cuộc đời thấy vậy mà sao ngắn ngủi quá cô chú ơi... Ngồi đây con viết ra dòng tâm sự này, sao nước mắt con cứ tuôn rơi, có lẽ rằng ngoại con cũng ở phía sau con nhìn bước con đi về phía tương lai chỉ là con không thấy được ngoại thôi. Ngoại con mất cũng làm cho đôi vai mẹ con nặng hơn, ông ngoại con thì đã già rồi nên không làm nặng được, ông cứ nghĩ đến bà con mà đượm buồn và ngày càng ốm hơn, mẹ con phải lo liệu trong ngoài để nhà cửa được êm ấm. Con sợ đến ngày nào đôi chân mẹ con không đứng vững nữa rồi, lo cho con đi học, lo con con đóng học phí, lo con em con đến trường cùng cả tỷ tỷ thứ khác mà mẹ phải lo nữa. Con vừa về nhà ngày hôm qua, thấy mẹ nay ốm đi nhiều, ba con cũng gầy đi trông thấy, mắt ba mẹ con cứ buồn buồn mà con hỏi thì lại không nói ra chuyện gì, con mới chợt nhớ là sắp đến hạn đóng học phí rồi, cũng còn 1 tuần nữa là tới hạn đóng rồi, thiệt tình là về rồi mà con lại không biết mở lời sao cho đúng nữa, con vừa thương vừa lo cho ba mẹ, rồi thêm cả đợt dịch bệnh này, làm ăn thì thất bát, ai ai cũng lo sợ, nhà con cũng không ngoại lệ đó. Con khoe với cô chú là kì 1 vừa rồi con được loại Giỏi, con mừng quá trời mừng luôn, coi như công sức của con và sự động viên của gia đình và cô chú cũng xứng đáng. Con vẫn mong là lần này con được học bổng của trường để nhẹ đi phần nào gánh nặng trên đôi vai của ba mẹ con. Chứ trong lòng con bây giờ lại nặng trĩu, Phải chi giờ con có thể làm được gì kiếm được nhiều nhiều tiền một chút để đóng học phí cũng như trang trải chút ít cho cuộc sống sinh viên, dạo gần đây cpn có nhận mấy mặt hàng như nước rửa tay hay khẩu trang vải để bán kiếm thêm để phụ ba mẹ nhưng cũng không được bao nhiêu cả. Cuộc sống sinh viên của con bây giờ tốt hơn năm rồi nhiều lắm, con quen dần rồi nên mọi thứ cũng trở nên dễ dàng hơn, mà khó khăn thì cũng có nhưng cũng phải cố vượt qua thôi. Mọi thứ con thấy sao nó cứ trôi nhanh quá, chợt quay lại thì con đã thấy nó xa lắm rồi, có nhiều lúc con thấy áp lực lắm, con sợ ba mẹ con buồn vì con, con sợ cô chú sẽ không vui nếu như con học không tốt nhưng con sẽ làm sao để biến áp lực đó thành động lực để ngày càng tốt hơn. Năm nay con được giỏi coi như là thành công bước đầu của con rồi ạ. Con cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa. giờ cũng 00:37 phút rồi. Con đi ngủ đây, mai con phải học nguyên ngày rồi, chắc sẽ hơi mệt nhưng cũng phải ráng. Cô chú phải luôn thật nhiều sức khỏe luôn và gặp được nhiều may mắn nữa. Tạm biệt cô chú