Đúng như lời ca của một bài hát nào đó "Anh trở về trên đôi nạng gỗ, anh trở về dang dở đời em,
ta nhìn nhau ánh mắt chưa quen .....", nhưng khác với bài hát đó, vợ của ông, lúc đó chỉ mới đám
hỏi xong, nên gia đình hai bên đồng ý cho phép từ hôn nhưng bà ấy đã không làm vậy, vẫn còn
nhìn nhau với ánh mắt thiết tha. Sau đó hôn lể đã tiếp tục cử hành và bà đã chấp nhận cái định
mệnh nghiệt ngã, giữ lời thề non hẹn biển và đã làm vợ ông hơn 40 năm dài.
Ông Cửu không phải là một trong 50 người có trong danh sách người già/tàn tật/bệnh họan mà
chúng tôi đi phát trong chuyến đi này. Ông chỉ là người hữu duyên chúng tôi tìm đến do sự nhờ
cậy của một người bạn muốn tìm kiếm những người thương phế binh của QLVNCH để giúp đở.
Ông Cửu đã để lại niềm kính trọng trong lòng chúng tôi vì ông có cách sống rất lạc quan và cho tới
bây giờ vẫn cố gắng đi chèo ghe kiếm sống qua ngày. Chúng tôi hỏi niềm mơ ước của vợ chồng ông
là gì thì ông bảo mơ ước có khả năng sửa lại nhà đang dột và mua đủ lưới để dành lưới cá.
Tuy rất muốn hàng năm tặng gia đình ông một phần quà trong chương trình người già/bệnh/và tàn tật
nhưng nhà của ông thật xa nơi Xứ Cồn mà chúng tôi hay giúp đở. Nếu phải làm một chuyến đi đặc
biệt đến nhà ông thì rất là tốn kém nên chúng tôi cũng không dám hứa hẹn gì thêm với gia đình ông.
Nhưng nếu đòan chúng tôi có làm một chuyến về VN lần nữa thì chắc chắn sẽ ghé qua thăm ông.