Lá thư chia xẻ đời sống buồn vui học trò của em Cao Văn Vinh
From: Vinh Cao <caovinhtgdd@gmail.com>
Date: April 2, 2021 at 8:42:05 AM PDT
To: NewHope2008a NewHope2008a <NewHope2008a@gmail.com>
Cần Thơ, ngày 2 tháng 4 năm 2021
Kính gửi: quý mạnh thường quân, quý ân nhân cùng quý cô chú trong hội NewHope2008a
Con là Vinh nè cô chú, cô chú có khỏe không ạ? Công việc dạo này có tốt không vậy cô chú? Cũng lâu lắm rồi con mới viết thư để hỏi thăm cô chú, con cũng muốn hỏi thăm cô chú nhiều lắm nhưng lên năm 3 rồi việc học của con lại quá dày đặc. Mỗi ngày con thức dậy vào lúc 5h45, vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi là chạy đi lâm sàng tại các bệnh viện tới 11h mới về, về tới nhà đã 11h30 rồi, vội vã nấu cơm để kịp 13h đi học tiếp rồi, học tới 17h rồi 18h đi trực tới gần 22h30 mới về tới nhà. Về tới ngày cả người đã đừ ra nhưng bản thân con cũng tự nhủ phải cố gắng thêm nữa, thêm nữa, có lẽ đây mới chỉ là những khó khăn lúc ban đầu thôi. Có một câu con thấy rất hay: "Trường học dạy ta những bài học rồi mới kiểm tra còn trường đời cho ta kiểm tra rồi mới rút được bài học" bởi vậy, con biết rằng sẽ còn nhiều chông gai phía trước lắm. Có nhiều lúc con cảm thấy như mình đã kiệt sức rồi, không còn một chút phản kháng lại nữa rồi nhưng chợt nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến cô chú thì con không cho phép mình được dừng lại. Con hiểu rằng, ba mẹ con và cô chú còn phải chịu nhiều khó khăn hơn thứ con gặp ngay lúc này. Năm 3 của con quả đúng là một năm đầy thử thách ạ, con dần tiếp xúc được nhiều bệnh hơn, gặp được nhiều bệnh nhân hơn, có người dễ thương cũng có người khó tánh nhưng con biết rằng họ cũng đang chịu nhiều đau khổ với căn bệnh của mình vì vậy con càng thêm thương thêm quý họ, tiếp cho họ những năng lượng tích cực để có thể chiến đấu với căn bệnh của mình. Gặp nhiều hoàn cảnh khó khăn đến mức không có tiền để trang trải sinh hoạt phí khi nằm viện con lại thấy chạnh lòng nhiều hơn nhưng hiện tại với sức lực của con lại không thể nào có thể giúp cho họ hơn những câu động viên, chia sẻ, chỉ cầu mong rằng sẽ có một phép màu nào đó để vực dậy tinh thần giúp họ chiến thắng tất cả rồi quay về với một cuộc sống bình yên giữa đời này. Chắc có lẽ đâu cũng là số phận đúng không cô chú? Nhưng có là gì đi chăng nữa thì chính bản thân mình sẽ là người thay đổi cuộc sống của mình sau này thôi, càng cố gắng càng nỗ lực thì đến ngày nào đó cũng sẽ thành công. Nhiều lần con cảm thấy mình đã chọn đúng nghề mà sau này mình có thể làm tốt nhất có thể, con thấy được sự trân quý mà bệnh nhân dành cho con, con thấy được sự quý mến của người nhà bệnh nhân đối với con. Và như vậy càng tiếp thêm cho con nhiều động lực hơn để hàng ngày không ngừng, không ngừng học tập để trau dồi kiến thức. Học kì vừa rồi con được xếp loại Giỏi với điểm trung bình là 3.54/4.0, cảm thấy có chút vui sướng khi đã nâng cao điểm tích lũy của mình. Nhưng con biết mình cần phải cố gắng nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Học kì này thật sự rất khó nhằn với các môn lý thuyết lẫn lâm sàng luôn đó cô chú. Mà hông sao đâu, con sẽ vượt qua tụi nó một cách tốt nhất thôi mà. Năm nay cũng đúng là một năm đầy biến động đúng không cô chú? Con thấy dịch bệnh hoành hành, công việc làm ngày càng khó khăn hơn, ở dưới quê con cũng có nhiều người phải đi làm ăn xa, chỉ còn người già ở nhà thôi, nhìn thấy buồn lắm cô chú. Nhưng con thấy cuộc sống như thoi đưa mà mình phải chạy theo, chạy để không bị bỏ lại phía sau, chạy để không mãi tệ như ngày hôm nay, chạy để tốt hơn để được nhiều thành công hơn. Con vừa mới đóng học phí xong cho học kì này, năm nay lại tăng thêm 10% so với năm rồi đó cô chú, kì này là 12tr mấy trăm. Năm nay, ba mẹ con làm ăn lại không được thuận lợi, suôn sẻ, nhiều khó khăn quá luôn cộng thêm em gái con ngày càng lớn, càng có nhiều nhu cầu cá nhân hơn nên khó làm càng thêm khó, em gái con năm nay học lớp 7 rồi, cũng khá lớn rồi ạ. Ước gì ba mẹ con bây giờ sẽ đỡ cực hơn, ước gì vai của ba con ít sờn hơn, tay của mẹ con ít chai sạm hơn, ước gì nhà con sẽ sớm vượt qua được những khó khăn này. Nhưng đó cũng chỉ là ước mơ của con thôi...chứ có ước mơ mà không chịu khó làm thì cũng không thành hiện thực. Quả thật là những tháng đầu năm nay gia đình con chật vật quá. Nhưng chưa bao giờ con nghe ba mẹ than vãn gì cả, ba mẹ chỉ khuyên bảo con cố gắng học tốt hơn có cực khổ gì thì ba mẹ cũng lo cho con hết sức của mình. Tự nhiên ngay lúc này, con thấy tim mình thắt lại, khóe mắt cay cay, cảm thấy thương, cảm thấy tự hào khi con được làm con của ba mẹ và cảm ơn ba mẹ vì là ba mẹ của con. Lúc trước khi con lên đất Cần Thơ này để học, hàng xóm láng giềng cứ nói ra nói vào: "Cho nó đi học làm chi, tốn tiền bạc dữ lắm rồi biết sau này chắc gì nó có hiếu với tụi mày?" nhưng ba mẹ con bỏ ngoài tai những câu từ đó, ba mẹ con nói dù sau này con có lo hay không lo cho ba mẹ thì với tình thương này ba mẹ nhất định sẽ cho con đi học tới nơi tới chốn mặc kệ có khổ cực, tốn kém bao nhiêu. Nghe tới đây thì con thấy con đã nợ ba mẹ con rất rất nhiều rồi, cả đời này chưa chắc trả lại hết bởi vậy, sau này con phải báo hiếu lại cho ba mẹ vui lòng, sống hạnh phúc bên con cháu. Mà cô chú ơi, chắc đâu ai khó khăn mà khó khăn quài đâu đúng hông cô chú? Chắc ngày nào đó rồi cũng sẽ tốt hơn mà đúng hông cô chú? Con nghĩ khi mình có niềm tin, niềm đam mê thì đến lúc nào đó chắc sẽ thành công thôi ạ. Hôm nay, con viết thư hỏi thăm sức khỏe cô chú cũng như tâm sự nỗi lòng của mình mà viết hồi sao nhiều quá, mà dài nữa. Thôi, con học bài tiếp đây, tranh thủ ngủ sớm để mai còn có việc chờ con nữa rồi, học y rồi con mới hiểu là chủ nhật thì cũng như thứ 2 thôi. Cũng bận, cũng đi trực thôi, hihi. Cô chú ngủ ngon ^^
Con yêu cô chú
Con
Cao Văn Vinh