Vietnam Road Trip Dec 30, 2015 - Jan 7th, 2016

Jan 4th, 2016
Distributing veggie meals at Ngoc Linh temple, Tan Phong

This was the happiest day of our trip. By 7 a.m., everyone was awake and helped load bottles of green menthol oil, Vaseline, jackets, bottles of advil, salonpas, food, and clothing into the cars. It was all hands on deck so we could make it to the temple on time. We were trying to get to the temple by 8 a.m. so we  could help the nuns prepare 400 vegetarian lunch boxes. We heard that the nuns had been up since 3 a.m. preparing so that the lunch boxes would be ready by distribution time.

It took us over one hour to get to the temple. It was located behind a green forest of coconut trees. Unlike other temples, this one did not have the aura of tranquility or peace; to the contrary, it was constantly busy with visitors. Volunteers came to help prepare herbal medicine, locals poured in and out to pick up the medicine for their families, and an entire section of the temple was lined with several dozen beds, available for the sick to rest as long as it took to recover from their illnesses.

By the time we arrived, the meals had already been prepared. The only tasks left to finish were bagging the soup and packaging the meal. As soon as we stepped out of our cars, we started working immediately.  A group of us helped in the kitchen, while the remainder of us helped set up tables and displays outside to get  ready for the distribution. The largest task of the day was dividing 8,640 tables of advil into 400 ziplock bags in time for the distribution so every chipped in to help. While there was a great environment of teamwork, there was very little conversation because everyone was afraid of miscounting the advil pills. Eventually,  our teamwork paid off and we finished in time for distribution.

After the temple’s bells rang, everybody followed the head nun’s instructions to bow and pray, giving thanks to the sponsors of these meals. Even though many of us were not Buddhist, during the “A Di Da Phat” prayer, we felt a peace and joy that came from within. While there were 400 lunch boxes, each of the remaining categories of items to be distributed only totaled 100. Therefore, we let the head nun choose who would  receive the limited items. Everybody was welcome to a free meal. The other items were reserved for the needy. However, based on our observations, the roads leading up to the temple were too long to make it worth the trip for those who could feed themselves.

Before the distribution got underway, the head nun asked the recipients to be patient and proceed in an  orderly fashion, which, to our surprise and admiration, they were able to do. All ages groups were present,  from young to old, but the majority of recipients were older. Seeing everyone happy as they received their meals and gifts, we felt happy too. There was a strong desire for the green menthol oil bottles that made us wish we had 400.

After we finished giving away the lunch boxes, we went to the section of the temple where the “sick beds” were located to distribute the green menthol oil bottles. The people here were comprised of the penniless,  the abandoned, and the ones who western medicine had already given up on. They come to this temple looking for a free cure through herbal medicine. When they are cured, they go back to society, and their beds open up to a new group of patients.

Herbal medicine is made up of special leaves and plants from the nearby forests that volunteers help collect for the temple. Some of these volunteers are the same people who have been cured by herbal medicine  at this very same temple. Seeing the leaves and plants being dried out on the temple yard, along with wood  cut from the forest, one could not help but reminisce about one’s own past or life from centuries before, a scene that now only exists in movies.

We were invited to stay for a light meal. Everyone was hungry so the meal was delicious. As we drove  home, although the wheels had been rolling for a while, everyone’s minds still lingered on the events of the  day. We don’t know if we will have another opportunity to visit this temple again, but the sweet memories  of this “veggie day” will stay with us for a long, long time.

 

Phát cơm chay ở Tịnh Xá Ngọc Linh, Tân Phong

Đây là ngày vui nhất trong chuyến đi của chúng tôi. Mới 7 giờ sáng mọi người đã có mặt đông đủ và khệ nệ khiêng dầu xanh, vaseline, áo gió, thuốc Advil, salonpas, đồ ăn, và cả quần áo cũ lên xe để kịp đến chùa. Chúng tôi cố gắng đến chùa 8 giờ sáng để phụ làm 400 phần cơm chay với các sư cô. Nghe nói vì để kịp giờ phát, các sư cô đã dậy nấu từ 3 giờ sáng rồi.
Chúng tôi tới chùa sau hơn 1 tiếng ngồi xe. Ngôi chùa ẩn mình sau một một rừng dừa xanh um.  Khác với những ngôi chùa khác, ở nơi đây không có sự tĩnh lặng để người ta quên đi thế tục, mà ngược lại, thấy nặng gánh trần ai hơn nữa vì ở nơi đây ngày nào chùa cũng có nhiều khách thập phương vãng lai để đi xin thuốc Nam về uống, và chùa có để mấy chục giường bệnh cho dân nghèo tới ở dài hạn để trị bệnh.
Khi chúng tôi đến, cơm đã được nấu xong, chỉ còn phần canh cần bỏ hành, giá vào bịch và cột lại nữa thôi. Bọn chúng tôi vừa đến là bắt tay vào làm ngay, kẻ thì giúp trong bếp, người thì phụ  ngòai sân khiêng bàn ra để bày hàng để một lát nữa phát. Công việc lớn nhất ngày hôm đó chia 8640 viên thuốc Avil vào 400 bịch để kịp giờ phát, cho nên phần đông mọi người đều giúp để làm việc này. Bầu không khí làm việc đượm đầy tình đồng đội nhưng vô cùng trang nghiêm vì ai cũng sợ đếm sai nên không dám nói chuyện nhiều. Rút cuộc thì "ba cây chụm lại nên hòn
núi cao" nên chúng tôi đã làm xong kịp giờ.
Sau một hồi chuông đổ, mọi người theo chỉ dẩn của sư trụ trì cùng chấp tay lại niệm Nam Mô A Dì Đà Phật để cầu bình an và cám ơn những ân nhân đã chung góp những phần cơm và quà hôm nay. Tuy rằng phần đông chúng tôi không phải là Phật tử nhưng trong tiếng niệm A Di Đà đó, chúng tôi  thấy lòng mình ấm áp lạ thường và có một cái gì đọng lắng rất an lạc, rất êm đềm.

Phần cơm thì tới 400 nhưng áo gió, dầu xanh, vaseline thì mỗi thứ chỉ có 100 thôi nên chúng tôi để sư trụ trì quyết định những ai được nhận. Phần cơm thì ai đã đến chùa cũng được tặng, nhưng các món khác thì chỉ dành cho người nghèo, nhưng chúng tôi thấy đọan đường đến chùa rất xa dù là đi bộ từ ngòai cổng nên những ai đã có ăn, có mặc rồi không ai đổ đường đi đến đây chỉ để lấy phần cơm chay này. Trước khi phát ra sư trụ trì xin mọi người giữ gìn trật tự và họ đã làm được điều đó trong sự ngạc nhiên và kính phục của chúng tôi. Từng người, từng người, từ già, trẻ lớn bé đều có cả nhưng các cụ chiếm tỷ số nhiều hơn. Nhìn mọi người nhận cơm trong hoan lạc chúng tôi cũng thấy vui lây. Thấy ai cũng thèm chai dầu xanh, chúng tôi ước gì có đủ 400 chai.

Sau khi phát cơm chay chúng tôi đi sang cư xá của người bệnh để phát dầu xanh. Họ là những người nghèo không tiền chửa bệnh và cũng không ai săn sóc, cũng có những người  thuốc tây đã bó tay. Tất cả đến đây ở dài hạn và chửa bệnh bằng thuốc Nam miễn phí. Khi hết bệnh thì họ trở về, và nhóm khác lại vào. Thuốc Nam là những lá và vỏ cây thuốc ở trên  rừng mà dân cư hái tặng cho chùa, đôi khi những người đến trị hết bịnh rồi cũng trở lại giúp  đi hái hay là sắt thuốc lại cho người khác. Nhìn trong sân chùa phơi đầy những lá và võ cây để làm thuốc, và củi khô cũng từ rừng đốn về, trong lòng người ta không khỏi hòai niệm nhớ lại một thời đã xa nào đó hay một cảnh đời từ bao nhiêu năm trước mà bây giờ chỉ còn tồn tại trong phim ảnh cổ trang.

Chúng tôi được mời ở lại dùng bửa cơm thanh đạm. Ai cũng đói nên ăn thật là ngon.
Xe đã lăn bánh xa rồi mà lòng ai ấy cũng còn lâng lâng .....Không biết có còn cơ hội trở lại đây nữa không, nhưng kỷ niệm ngọt ngào của buổi phát cơm chay này còn ở lại trong  chúng tôi lâu, lâu lắm ...