Vietnam Road Trip / Chuyến đi Việt Nam  Dec 30th 2015 to Jan 7th, 2016 

 

Comments from members in the tour group
Những chia xẻ của các bạn đã đi theo đòan từ Mỹ:

(to be added as it becomes available / sẽ đăng thêm khi nhận được ý kiến của các bạn)

01/25/16 - From Trina Thư-Hà

Ừ sẽ về xin người một chút nắng
Nắng quê nhà oi bức nồng tình ai
Mai sẽ về nhìn quê hương nghèo khó
Có chạnh lòng chua xót giọt lệ hoen ?

Mai ghé thăm, nét son bút mực vẽ
Giòng Tiền Giang Giang phủ kín nét rong rêu ..
Nhìn giòng nươc' ta sẽ nghĩ gì nhỉ ?
Có một người đánh mất hồn ngày xưa ??

Sẽ ghé nhé tìm sang vườn thôn lạ
Chưa một lần ghé đến, chỉ nhìn thôi ..
Cồn Bững kia,Ốc viết Khâu Băng Bãi ..
Sóng biển này, co' xoa dịu lòng ta ??

Mai sẽ ghé vê thăm Dòng An Cựu ..
Thuyền trôi giòng,rêu phũ bám thuyền nan
Nhìn vách lá , tôn che ...đời mưa nắng
Xin một lần, chia xẻ ấm tình côi ...

Mai sẽ về ngó thăm này Cồn Lớn ..
Uống nước dừa giòng nước hãy còn măng
Ừ thế đo', ta , một đời cằn cỗi ...
Chỉ mong tìm dòng mát tưới hồn thôi ...

Sẽ về nhé tự nhủ góp bàn tay ...
Để em trẻ,chân non rời phố chợ
Bên sách đèn mài miệt để thành nhân ..
Ừ ước muô'n nhỏ nhoi ... được chăng nhỉ ???
(Nov 15 , 2007 )

Bài thơ tôi viết cảm xúc theo " Mai có về xin một chút nắng " của TTT từ năm 2007, nay tôi tìm lại đọc. Khoé mắt tôi chợt cay cay , lồng tim đập nhịp mạnh ,bồi hồi và cảm xúc quyện trong tôi, lôi tôi về lại những ngày thăm Bến Tre qua hội New Hope2008 của cô bạn Trần Trinh Thy tổ chức.

Bao năm tôi có hoài bảo 'phải một lần ghé thăm Bến Tre cho biết cái xứ cồn thế nào !' thế rồi cũng thực hiện được, một chuyến đi phải nói là một mốc ngoặc đặc biệt của đời tôi , chắc không bao giờ tôi quên được những, cảm xúc ,những giọt lệ vô hình lăn nhanh trên má trên môi , những niềm vui dào dạt ngút ngàn ..., những ánh mắt rạng ngời biết ơn và những nụ cười méo xệch của các bà cụ, những cái nắm tay như rất thân thiết , hoặc khuôn mặt hớn hở của các cháu nhỏ .

Năm ngày cùng những bước chân đồng hành, lớn có trẻ có hầu hết trong nhóm chúng tôi là lần đầu tiên tham gia chuyến đi này , đã cùng nhau " đồng cam cọng khổ " băng qua những con đường lầy lội quanh co lên dốc hay bước ngang qua những vuông tôm , đi tới tận vùng quê hẻo lánh, bước vào những vách lá nhà tranh mà phải cúi người đế vào bên trong hoặc có những căn nhà vách lá cheo leo rách tả tơi , có căn lều bị xụp đỗ xuống rồi mấy mẹ con 5 người phải tá túc chung với mẹ già trong một căn nhà lá chật hẹp khác ,

Khó mà quên được cái cảm giác xảy ra trong chuyến hành trình này , Thương quá một cháu gái 7 tuối sống với mẹ bị mù loà khi chúng tôi ghé tham quan chiếc giếng tình thương của Hội vừa xây xong . Người mẹ trẻ kể lể về cuộc sống hàng ngày , cô kể cháu bé 7 tuổi phải theo cha đi bắt đi bắt ba khía tờ mờ 4 giờ sáng . Tôi đã thảng thốt khi nghe mẹ cháu gởi cháu đi làm công cho người ta " Trời 7 tuổi làm được cái gì đây ? " "Thì ai sai gì làm vậy "
..
Tôi đã giật mình khi nghe tiếng la thét từ trong một căn nhà lá , nhìn vào thì thấy một người đàn ông ngôi quay lưng cỡi trần,hết văng tục rồi hét hò .. suốt hơn nửa tiếng đồng hồ khi chúng tôi có mặt trao bao gạo và ít quà tặng cần thiết như dầu gió xanh ,miếng dán chống đau nhức " Salonpas " vaseline và phong bì tiền cho gia đình . Bà mẹ già còng lưng nuôi con và thêm bầy cháu nheo nhóc

Thương quá các cháu đồng phục chĩnh tề ngồi sân trường .. ánh mắt ngơ ngác nhìn nhóm chúng tôi phát cặp táp và thêm chiếc bàn chải đánh răng . Chiếc cặp táp thật lớn che hắn cả dáng người các cháu .Đây là những cháu học sinh giỏi và đặc biệt nghèo được lựa chọn để lãnh chút quà tết của hội .

Có những niềm vui khó tả khi nhìn thấy những khuôn mặt thơ ngây rạng ngời sung sướng khi được món đồ chơi hay một con búp bê mà hội trao tặng , các cháu xăm xoi, có cháu ôm chặt vào lòng như một báu vật., nhìn các cháu mà tôi thấy vui lây và sực nhớ đến những lúc cô bạn Trần Trinh Thy bôn ba và mê mệt đi mua những món trò chơi và những con búp bê mà tôi hay ghẹo cô khi chúng tôi cùng ghé Cost Co hoặc đi thương xá chung . Bây giờ tôi mới hiểu sao cô chiu chắt từng coupon bớt giá $ 5 .00 hoặc 10 đồng để mang về những món quà tình thương này cho các em các cháu .

Có một điều mà tôi cứ thắc mắc mãi " Xứ Bến Tre này có luồng gió ( gió chứớng ) hay những đợt nắng đặc biệt hay giòng nước sông Tiền ngọt ngào ... nên các cháu nhỏ xứ này ai cũng hồng hào sáng sủa cách lạ thường dẫu các cháu có một đời sống rất lam lũ, thiếu ăn thiếu mặc "

Hình như hơi ấm tình người loan toả, cả đoàn chúng tôi hăng hái vui vẻ cách ky lạ mngày nào chúng tôi cũng leo lên xe từ thành phố Bến Tre đi về các quận xứ cồn cách những 4 tiếng lái xe vừa đi vừa về .. mà không thấm mệt có lẽ nhờ tài xế lái xe hí hỏm tên Phước và Phiên hiền hậu lèo lái giỏi chăng ? Hầu như ngày nào chúng tôi bắt đầu từ 8 giờ rồi khi trớ lại khách sạn cũng mù mit 9 giờ đêm . Mặc dù trời nhá nhem tối , dường như chúng tôi không chút nao núng , có người bật đèn cell phone lên để dẫn đường nương nhau mà đi ,người này ngó chừng người kia ..khi bước qua vũng nước lầy lội hoặc cái rãnh mương bắt ngang đường.. Có lúc chúng tôi lạc nhau rồi lúc đó phải nhờ Phong,một tình nguyện viên đắc lực bao năm của hôi phải lái xe đi tìm ..."trẻ đi lạc ",

Những sợi giây tình thương liên kết với các anh chị địa phương, hội thiên nguyên da cam, tình nguyện một cách vui vẻ làm tài xế xe 'ôm ' chở chúng tôi vào những ngõ hẽm quanh co gồ ghề mà xe lớn không vào được. Có chị một xe chớ những hai người rồi vác thêm những bao gạo , gói quà trên xe ..Có đi tôi mới cảm phục sự khéo léo xoay xở cúa người dân xứ mình. Tôi đã trố mắt nhìn một chiếc xe cỏn con bé tí thế mà lèo lái chở cả gia đình 4 người , đã thế còn gồng gánh thêm một số vật gia dụng trên xe.

Có đi vào tận miền quê , tôi mới thấy sự chơn chất đơn thuần và lòng tự trọng cúa dân mình .. Có một ngày gặp bà cụ bán vé số mời, vì muốn giúp cụ nên tôi xin mua mà không lấy vé số ,cụ ngoay ngoãy nói " không lấy đâu , bán vé số thôi

Một ngày nhìn thấy mảnh đất nghèo nhưng có nhiều nhân tài hiếu học mà các cháu đã bền bĩ qua sự giúp đỡ của hội NewHope2008 , các cháu đã ra trường đại học 4 năm , có cháu về làm giáo viên , chủ nhiệm tài chính hoặc làm quản trị kinh doanh . Như cháu Phạm Thu Nguyên đã lên phát biểu những lời tự trái tim " Xin ghi ơn sự chu đáo của hội , luôn khắc ghi tấm lòng của cô chú cho tụi con .. "

Một ngày phát gạo cho dân làng xã Thạnh Phú , tôi nhìn thấy những cụ già lưng còng , có cụ chống gậy , có ông lê lết bò tới đế lãnh bao gạo, chai dầu gió xanh. Có bà cụ năn nĩ xin đổi chiếc áo gió thay cho một chai dầu gió xanh vì cụ cảm thấy cần thiết hơn ... Có cụ bà cúi đầu vái chúng tôi rươm rướm khi được vài người trong nhóm dúi thêm cho chút tiền ... Có cụ ôm bao gạo ngôi chờ con cháu đến chở về hoặc phải mướn xe thồ đem về , cụ kể " tui phải đi bộ từ 6 giờ sáng mất đến hơn tiếng rưỡi tới đây " .. tí đi xe thồ về .. Khi hỏi thì cụ cho biết 87 tuối và lúc 80 tuổi mới được lãnh tiền trợ cấp tương đương 8 dollar một tháng .

Tôi thấy tim tôi nở hoa trong buổi phát cơm chay tại chùa Ngọc Linh , tưởng rằng mình sẽ phụ nấu nhưng các sư cô đã làm hết khi chúng tôi đến chỉ phụ bỏ chuyền tay bỏ từng món vào túi cơm và chia những viên thuốc nhức đầu " Advil " từ 30 mươi viên xong lại đối xuống 20 viên vì con số người đến chùa tăng thêm ... Từng đoàn từng nhóm các cụ ông cụ bà xếp hàng thứ tự một cách trịnh trọng và yên lặng chờ đến lượt mình lãnh .. Tôi thấy có một vài cháu trong hội phật tử cầm phiếu tới lãnh giúp cho các cụ vì bệnh hoạn không thể đi tới được ..

Năm ngày Bến Tre, xứ lạ quê xa,với cái tên Cồn Bửng , Cồn Hươu , Mỏ Cày , Rach Miễu với bầu không khí thoáng mát trong lành , với giòng sông Tiền giang lặng lờ, nơi có những cơn gió chướng thổi thốc vào những rặng dừa xanh um tùm, , những cánh đồng phì nhiêu với những mương rạch bắt ngang và tiếng gió vi vu ..
Năm ngày đủ cho tôi vương vấn những cảnh đẹp binh dị yên lành của thôn dã và nhừng khuông mặt dễ thương cúa các cháu nhỏ .. không quên được những mái nhà tranh dột nát và không hiểu sao họ sống an nhiên đùm bọc nhau hay vậy .... tôi thấy mẹ già 90 tuổi nằm trên nền đất dành chỗ cho cháu nội sơ sinh , mái tranh với cánh cửa ghép lại bằng những thanh tre phến lá hoặc bao gạo vá víu là nơi .trú ngụ cho cả gia đình 7 người .Họ sống bằng nuôi trâu bò mướn cho người .

Chợt dưng tôi cảm thây' mình thật may mắn hạnh phúc , nhìn lên không bằng ai , nhìn xuông tôi còn hơn triệu người khốn cùng dân nước tôi . Như tôi chiêm nghiêm một điều răn mới cho chính mình , như tôi đã thấy và đã tin , có làm mới thây gian nan và thấy thực sự một chuyến đi đáng nhớ và đầy ý nghĩa " lá lành đùm lá rách " đầy tình người với ngươi` ..

Vâng, tôi sẽ về xin thêm chút nắng
Sưởi tình người ấm cả trái tim tôi !

( Viết thay cho lời cám ơn cô bạn Trần Trinh Thy , một trái tim ắp nồng tình người , NewHope ( hi vọng mới ) cho những mảnh đời hiu quạnh
.)

Đa tạ Phong, thầy Long,Nhip nối tình thương cúa Hội, các anh chị thiện nguyện viên nhóm da cam :Quyên , chị Hải v.v.. và hai tài xế cừ khôi , đã rất nhiệt tình trong chuyến công tác thiện nguyện này .
Cám ơn anh hai Đức đã cùng bôn ba giúp đỡ và chỉ dẫn các món ngon vật lạ cho khách phương xa .


01/23/16 - From Nhơn:
Thank you for organizing the charity trip back to Vietnam for Newhope2008. Although I had been on previous NewHope2008 charity events, this was the best experience I have had. From passing out backpacks to elementary school and junior high children and attending high school to college students scholarship program, distributing rice to the elderly and disabled, house to house rice distribution and distributing meals at Ngoc Linh Temple, there many people who live at the bottom of the bottom of the poverty level. We are very fortunate and bless to have the "gift of giving" in helping those who are in need. I would like to share the photos of the living conditions of the homes of the people that I took.The homes have no water, no restroom and no doors. The jugs or containers outside are to hold rain waters. This is the only clean water these people have for cooking and drinking only.
Just imagine, can we live in a home like the one in the photos for a week?


1/22/16 - From chị Melissa:
Cảm ơn TTT đã cho đoàn và cho bản thân chị, một chuyến đi lịch sử, nhớ đời.
Chị đến giờ vẫn còn thấy hương vị của những ngày qua đầy tình thân gia đình, tình bạn bè, tình quê hương.
Chị đã vô cùng cảm động với sự hy sinh quên thân mình của TTT chỉ vì một lòng thương vô bờ bến với những cụ già bệnh tật, neo đơn, những người hoàn cảnh khó khăn, bất hạnh, những em bé mồ côi, hiếu học...
Chị đã thấy được tình thương và sự đoàn kết của cả đoàn, cùng chia sẻ tấm chân tình trong công tác tình nguyện qua tiếng cười vang vang trong những con đường tối tăm, nguy hiểm để rồi hiểu được nghĩa của bốn chữ " đồng cam cộng khổ" của những tâm hồn đẹp cùng lý tưởng giúp đời.

Các anh chị em trong đoàn đã theo những bước chân không hề biết mỏi của TTT để cùng trao truyền cho các em học trò nghèo, học giỏi niềm hy vọng mãnh liệt về một tương lai tươi sáng qua chương trình phát tập vở, cặp táp, xe đạp .
Chương trình học bổng của Hội đã có kết quả đáng vui mừng cho mọi người nhất. Đó là trong tám năm qua , giờ đây đã có năm mươi em vào đại học, HƠn phân nửa đã ra trường, có công ăn việc làm và hơn hai mươi em khác đang nỗ lực học hành để thành những nhân tài cho xã hội.

Chị còn chưa nói đến những căn nhà tình thương do các ân nhân bảo trợ. Chị vẫn tin rằng khi mình chia sớt miếng cơm manh áo cho người, mình sẽ không lo đói khổ nữa. Khi mình tặng người giấc mơ đại học, thì con cháu mình sẽ noi những gương hiếu học của các em học trò mà cố gắng học hành theo.
Vài dòng cảm ơn TTT và các anh chị em cháu trong đoàn đã làm gương cho chính bản thân chị.
Mong sẽ tiếp tục mãi với NewHope2008 và chúc cho hội và các ân nhân của hội tràn đầy ơn phước trong năm mới.
Xin chia sẻ bài thơ nhân chuyến về thăm đất Thăng Long Xưa do cảm hứng của bài Nếu có Về cùa TTT mấy năm trước.
Mong TTT cho phép mang bài thơ của TTT vào để cho đủ tình người con Việt khi nghĩ về mảnh đất quê hương.

Nếu anh có về

Nếu anh có về thăm Văn Miếu
Nhớ dùm em chùm hoa mộc bên hông
Hoa rất bé ủ mùi hương dịu ngọt
Như còn đây những yêu quý nơi lòng

Nếu anh có về thăm Hà Nội
Nhìn hộ em lần nữa giải sông Hồng
Đê Yên Phụ đã một thời ngăn lũ
Giờ thảnh thơi cùng các bác thôn nông

Nếu anh có về thăm tháp cổ
Hỏi rùa thần đã nhớ đất Lam Sơn
Để Thê Húc soi bóng mình lặng lẽ
Mặt Hồ Gươm cũng gợn chút u buồn

Nếu anh có về thăm Quốc Tử
Đọc dùm em bia tiến sĩ Hải Dương
Nhớ công đức của các vua Lê, Lý
Mà tổ tiên tên tuổi mãi còn gương
__________________________________________________ __

Theo lời yêu cầu của chị Melissa, dưới đây là bài Mai Có Về của t3:

Mai có về....

Mai có về xin người chia chút nắng
Trải dùm tôi trên bãi vắng Giao thôn
Đời khốn khó tình thương hình như lắng
Áo sờn vai nên mộng khó trường tồn

Mai có về xin người mang nét bút
Vẽ dùm tôi màu nước đục An giang (*)
Và đứng lại tìm dùm tôi vài phút
Kỷ niệm xưa tôi lỡ mất bên đàng

Mai có về xin người mang hy vọng
Tưới dùm tôi thắm lại mộng ban đầu
Từ thuở ấy niềm tin xa xôi lắm
Tiếng kinh cầu rời rã giữa đêm thâu

Mai có về xin người mang lời biển
Tiếng thuỳ dương hoà với tiếng lòng tôi
Chắc cũng đủ để một người xao xuyến
Nhịp tình tang xoá sạch vết thương đời

Mai có về xin người ra Cồn Lớn
Hái dùm tôi quầy dừa nước còn măng
Tôi thèm lắm, thèm một dòng nước mát
Bởi vì đời nữa kiếp quá khô cằn

Mai có về xin người vào làng Thạnh
Nhìn dùm tôi lá phướng có còn bay
Ngôi chùa xưa chắc bây giờ đã lạnh
Mười mấy năm dòng đời cứ miệt mài

Mai có về xin người đừng làm khách
Khoác vào mình phong cách một tha nhân
Quê tôi đó chỉ nhà tranh mái vách
Nên tình thương càng cần gấp vạn lần !!!!

Mai có về xin người chia hơi ấm
Cho trẻ nghèo lạc lõng ở trên đường
Trời buổi tối đôi khi sương lạnh lắm
Một vòng tay đủ bắt nhịp yêu thương

(*) An giang trong bài thơ này là dòng sông An Cựu ở Huế

1/19/16 - from Trần Trinh Thy:
Tôi đã từng nói với mẹ tôi là trong đời có 2 chuyện mà mỗi khi đã làm xong rồi tôi
chưa bao giờ hối hận là đi làm từ thiện và đi tập thể dục . Chuyến đi này đối với tôi rất
mệt vì đây là lần đầu tôi dẩn một đòan quá đông người về. Những thủ tục giấy tờ phức
tạp không ngờ và eo hẹp tài chánh đã làm cho tinh thần xuống rất thấp và nhiều đêm
trước khi đi đã không ngủ được. Trong những đêm dài vắt tay trên trán đó, tôi đã hơn
một lần hối hận về quyết định làm chuyến đi này. Khi lòng bảo lòng "just try your best
and leave the rest to God", thì dường như Ơn Trên xót thương nên khiến cho mọi việc
trở nên suông sẽ.
Niềm vui lớn nhất của tôi trong chuyến đi này là nhìn thấy các bạn trẻ đi chung đã thay đổi.
Nhìn cuộc sống của bao nhiêo người nghèo, bịnh, tàn tật, và các em bé sống trong những
mái nhà tranh mục nát, các bạn trẻ tâm sự là đã cảm nhận được cái hạnh phúc mình đang
có và biết qu‎y' nó hơn, và thấy lòng cảm thương những người kém may mắn hơn.
Bao nhiêu đó thôi đủ để làm tan đi bao mệt mõi trong tôi, và lời tôi nói với mẹ tôi vẫn
còn đúng đến bây giờ ....
___________________
I had told my mother that there were two things that I never regretted after done and
they were charity work and exercising. This charity trip was the first where I led such
a big group so it was very tiring. The complexity of the paper work to get permits for
the group and insufficient funding had drained my energy and led to sleepless nights.
And in those restless nights starring at the ceiling--more than once--I couldn't stop myself
from feeling regretted for doing this trip. When I finally told myself "just try my best and
leave the rest to God", it might have touched a guarding angel, everything turned
up smooth and we got the permits in time.
To me, the best part of this trip was seeing the changes in the youngsters. They shared
with me that this trip had opened their eyes and had transformed them into a better
new person. From witnessing the lives of the poverty-stricken, the sickly, and even just
kids living in torn dwelling, they said they realized how lucky they have been, will
treasure the happiness they have, and have more compassion for the unfortunates.
Listening to these heartfelt pouring was enough for me to feel this trip was worth it.
And after all, what I had told my mother still holds true......

01/14/16 - from Kazue:
Thank you so much for planning our trip to Vietnam. I hope I and my whole family will remember
this trip for the rest of our lives. I am thankful for how fortunate my life is .... and this trip reinforced
this. Thank you again for all your hard work in planning this trip and for helping change people's
lives in Vietnam for the better.

01/14/16 - from Phuc:
Having organized and planned some group vacations myself, I can truly appreciate the enormous
amount of time, energy, and stress it took for you. Thank you so very much. My family really
enjoyed the vacation. I find myself proudly telling others about you and NewHope2008.

Opinions from volunteers/students in Vietnam:
Những chia xẻ của các bạn ở Việt Nam:

1/14/2016:Chia xẻ từ em Trần Văn Luân, một sinh viên đã từng nhận học bổng của hội và
đã ra trường . Hiện tại đang dạy cấp 3 ở trường trung học Giao Thạnh:


Thưa cô, con học ngành sư phạm Hóa học. Hiện tại, con dạy môn Hóa cho các em lớp 10, 11, 12 và cả ôn thi đại học. Năm đầu mới ra trường thì toàn bộ giáo án là con tự soạn, còn bây giờ giáo án cũng đã có sẵn, nên thông thường con lên mạng internet để tải về, và soạn lại theo ý của mình. Bây giờ thì ở quê mình, công nghệ thông tin cũng phát triển hơn rồi cô, có thể dạy bằng cách viết bảng đen truyền thống, cũng có thể soạn bài trên MS PowerPoint và dạy bằng projecter.
Trong những năm con dạy và chủ nhiệm lớp thì cũng gặp nhiều trường hợp học sinh khó khăn lắm cô. Nhà trường cũng tìm nhiều nguồn tài trợ để giúp đỡ các em học tập. Ah, trong lần gặp gỡ hôm đầu năm, trong số các em là sinh viên đang được tài trợ có 6 em là học sinh con từng dạy đó cô. Những em đó hoàn cảnh cũng rất khó khăn và cũng được may mắn như con được các cô chú giúp đỡ. Bây giờ thì cuộc sống của con đã tốt hơn rất nhiều. Một phần là nhờ sự giúp đỡ của các cô chú. Con chắc rằng các em sau này cũng sẽ xây dựng cho mình một cuộc sống tốt hơn.
Con mail cho cô trễ quá, không biết bây giờ các cô chú còn ở Việt Nam không. Quê mình giờ vẫn còn nghèo lắm cô, nhưng mà chắc là các cô chú vẫn yêu quý quê mình đúng không ạ. Mỗi lần về quê thật vất vả, nhưng con thấy các cô chú rất nhiệt tình và hăng say với công việc làm từ thiện của mình. Con rất cảm phục tấm lòng của các cô chú, con nghĩ điều này không phải ai cũng làm được đâu ạ, phải xuất phát từ cái tâm của mình đúng không cô. Con chúc các cô chú và gia đình được nhiều sức khỏe, và có chuyến về thăm quê thật nhiều ý nghĩa.

1/16/2016: Chia xẻ từ em Đặng Thanh Tuấn, một sinh viên đã từng nhận học bổng của
hội và đã ra trường . Hiện tại đang làm kỷ sư ở thành phố:


Cám ơn các cô chú trong hội Newhope2008 đã quan tâm, giúp đỡ em cũng như các bạn khác trong hơn 4 năm qua.

Nhớ lại 4 năm trước (tháng 9/2011), lúc em nhận được tin đậu vào đại học Bách khoa thành phố (University of Technology - chuyên ngành Industrial Engineer), vừa mừng nhưng cũng rất lo lắng vì tiền đâu mà đi học, đi học xa nhà,...nhưng em rất may mắn là tại thời điểm đó, cô chú trong hội và anh Phong là cầu nối đã tiếp sức cho em trong giai đoạn khó khăn nhất.

Sau 4.5 năm học đại học, thời gian trôi qua cùng với những nỗ lực, cố gắng và giờ đây em đã tốt nghiệp đại học. Hiện tại em đang làm Engineer trong công ty Jabil Việt Nam (1 tập đoàn của USA). Mọi thành quả của em ngày hôm nay một phần do cô chú trong hội mang lại và em hứa sẽ phấn đấu hơn nữa để không phụ lòng cô chú.